Con trai tôi ở với vợ mới của tôi mới 3 tháng mà sụt hẳn 5kg, tôi linh cảm thấy chuyện chẳng lành nên kiểm tra c/am/er/a…

Con trai tôi ở với vợ mới của tôi mới 3 tháng mà sụt hẳn 5kg, tôi linh cảm thấy chuyện chẳng lành nên kiểm tra c/am/er/a…

Ngày vợ tôi mất vì tai nạn giao thông, cả thế giới như sụp đổ. Con trai mới 13 tuổi, tuổi ăn tuổi lớn, lại đột ngột mất mẹ, tôi thương con đến thắt ruột. Tôi vừa làm cha, vừa cố gắng làm mẹ, nhưng guồng công việc quá nặng nề, nhiều đêm về muộn thấy con ngồi học trong căn nhà vắng lặng, tôi chỉ biết ôm con vào lòng, dặn:
“Bố sẽ luôn ở bên con.”

Rồi sau khi mãn tang vợ, tôi đi bước nữa. Người phụ nữ ấy, ngày đầu đến bên tôi, ngọt ngào hứa hẹn:
“Anh yên tâm, em sẽ coi con trai anh như con ruột.”

Tôi tin. Tôi muốn tin để bản thân nhẹ gánh, để con trai có thêm một người phụ nữ chăm sóc. Nhưng niềm tin ấy… hóa ra lại là một sai lầm.

Chỉ vài tháng sau, tôi nhận ra con trai gầy rộc đi. Nó ít nói, ánh mắt lẩn tránh, nụ cười dần biến mất. Tôi hỏi, nó chỉ khẽ lắc đầu:
“Con không sao đâu, bố.”

Linh cảm người cha mách bảo có điều bất thường. Tôi bắt đầu theo dõi con kín đáo, rồi một hôm, khi kiểm tra camera lắp trong nhà, tim tôi như bị ai bóp nghẹt.

Màn hình hiện rõ: con trai tôi ngồi ở một góc bàn, trước mặt chỉ có bát cơm trắng chan nước mắm. Trong khi đó, vợ mới và con gái riêng của cô ta thoải mái gắp từng miếng tôm hùm, cua biển, thịt cá ê hề. Con trai tôi lặng lẽ cúi đầu, nhai từng hạt cơm khô khốc, đôi vai gầy khẽ run.

Tôi chết lặng. Tôi tin mình hoa mắt, nhưng đoạn sau, tôi nghe rõ giọng cô ta:
“Ăn nhanh đi, mày ăn thế là được rồi. Đồ ngon để cho mẹ con tao.”

Tôi gần như nổ tung. Cái đau không chỉ vì con trai bị hành hạ, mà còn vì tôi biết mình đã trao nhầm niềm tin. Tiền tôi đưa mỗi tháng mười triệu để lo cơm nước cho cả nhà, hóa ra cô ta vét mua son phấn, váy vóc, chăm chút cho bản thân và nuông chiều con gái riêng, còn con trai tôi thì bị biến thành “người thừa” trong chính ngôi nhà của mình.

Đêm đó, tôi không ngủ. Nhìn con trai nằm gầy guộc mà nước mắt tôi cứ chảy. Tôi thề sẽ cho cô ta trả giá.

Sáng hôm sau, khi cả ba ngồi vào bàn, tôi bật màn hình lớn, mở đoạn camera trước mặt. Hình ảnh con trai tôi ăn cơm chan nước mắm, đối diện là mẹ con cô ta ngồi xì xụp tôm hùm, vang vọng khắp phòng.

Không khí đặc quánh, kim rơi cũng nghe thấy. Tôi nhìn chằm chằm vào vợ mới, từng chữ bật ra lạnh lẽo:
“Cô giải thích đi.”

Vợ tôi giật bắn người, mặt tái mét rồi vội vàng cười gượng:
“Anh hiểu lầm rồi. Hôm đó chỉ là một lần… thằng bé nó cứ đòi ăn nước mắm giống anh thôi, em đâu có ác vậy.”

Tôi đập mạnh tay xuống bàn, tiếng “rầm” khiến cả hai mẹ con cô ta sợ hãi. Tôi gằn từng chữ:
“Cô tưởng tôi mù chắc? Camera ghi lại cả tháng trời, ngày nào cũng thế. Cô nuốt hết mười triệu tiền tôi đưa, để mẹ con cô ăn tôm hùm, còn con tôi thì phải ngồi góc bàn, ăn cơm chan nước mắm!”

Con trai tôi ngồi run rẩy, nước mắt chảy dài, nghẹn ngào nói:
“Bố ơi… con xin lỗi, con sợ bố buồn nên con không dám kể. Con chỉ muốn bố được hạnh phúc thôi…”

Nghe con nói, tim tôi như vỡ vụn. Tôi quay sang nhìn người đàn bà từng thề “yêu thương con trai tôi như con ruột” mà giờ lộ nguyên hình, mặt đỏ bừng, miệng lắp bắp:
“Em… em chỉ muốn dành dụm, lo cho tương lai. Với lại… con gái em cũng cần được ăn ngon, nó còn nhỏ…”

Tôi cắt ngang, giọng sắc lạnh:
“Vậy con tôi thì không cần sao? Nó mồ côi mẹ, lại còn bị chính mẹ kế hành hạ. Cô còn xứng đáng làm vợ, làm mẹ nữa không?”

Cô ta òa khóc, quỳ sụp xuống, vừa ôm lấy chân tôi vừa van vỉ:
“Anh tha cho em lần này, em hứa sẽ thay đổi, sẽ chăm sóc nó tử tế…”

Nhưng tôi không còn đủ niềm tin để nghe. Tôi kéo mạnh con trai lại gần, ôm chặt nó vào lòng rồi lạnh lùng nói một câu dứt khoát:
“Thu dọn đồ đạc, mang con gái cô ra khỏi nhà này. Tôi thà ở vậy nuôi con còn hơn để nó bị hành hạ thêm một ngày nào nữa.”

Căn nhà chìm trong tiếng khóc của đàn bà và tiếng nấc nghẹn của đứa trẻ. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi biết mình đã chọn đúng: bảo vệ con trai – máu mủ ruột thịt duy nhất của tôi – quan trọng hơn bất kỳ lời hứa giả dối nào.